[Gtop] Âm hồn – Chương 5

Chương 5: Cái nắng của mùa hè, giống như thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn ta.

Ji Yong đưa tay ra đón từng tia nắng đang chói sáng đầy bỏng gắt, từng vệt trắng sáng đổ dài lên cậu, rải rác trên mái tóc còn rực rỡ hơn cả màu nắng. Khóe miệng cậu khẽ nhếch, tạo thành một đường cong tựa như một nụ cười nhạt, từng ngón tay thon nhỏ khẽ chạm vào làn nước trong vắt, ánh nắng xuyên qua  khiến dòng nước đột nhiên lấp lánh, ấm áp đến lạ kỳ.

Tiếp tục đọc

Chap 3 + 4 Âm hồn

CHAP 3: Kẻ điên.

Điềm tĩnh nhếch khẽ làn môi chỉ hiện diện duy nhất một sắc hồng mềm mại, tuy nhiên sự đẹp đẽ ấy có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể khỏa lấp và che đậy cái lạnh lùng bất chợt bộc phát trong giây phút, chút thắc mắc nhỏ nhoi và quá đỗi thường tình của anh run rẩy trước lời đề nghị ấy.  Chất giọng cao vút và mảnh nhẹ đấy như dần bị vụn vỡ và vùi lấp trong cái sắc lạnh đến rợn người giữa bầu không khí tĩnh mịch nhưng vẫn ẩn chứa sự u uẩn nặng nề khó diễn đạt:

-Rồi sau này ngươi sẽ rõ… Điều mà ngươi cần quan tâm bây giờ là ngươi có muốn đi cùng ta không?

Từng câu chữ rời rạc và đứt gãy chậm rãi bật qua thanh quản khô cháy và trống rỗng của anh:

-Tôi…tôi… tôi mới chỉ gặp cậu lần đầu…điều gì… đã khiến cậu quyết định đưa tôi đi khỏi đây?

-Điều đó đối với ngươi quan trọng đến vậy ah? Tại sao ngươi cứ mãi ấp úng những câu hỏi ngốc nghếch đến vậy?

Sắc trắng mị hoặc, thập phần mông muội nơi cậu khẽ khàng phả nhẹ vào cả tâm tưởng lẫn thể xác anh từng làn hơi hoang hoải một cách đầy quỷ dị.

Lặng lẽ chiếu rọi và bao bọc cả hai tâm hồn đơn độc lúc này đây chỉ còn là ánh trăng lãnh đạm, thứ đầu tiên đã đồng hành cùng anh trong suốt quãng đường đơn độc, lẻ loi mà anh vẫn  hằng chịu đựng ấy,  và đồng thời cũng thứ duy nhất đã góp phần giúp anh có thể nhẫn nhục trong khoảng thời gian dường như là vô tận ở nơi địa ngục trần gian này.

Phải, có lẽ đã từng là như vậy…

Tiếp tục đọc